top of page

Thực Hành Pháp – Chìa Khóa Để Tỉnh Thức


Cuộc đời không phải là một hành trình chỉ để lắng nghe và thấu hiểu lý thuyết. Để đạt được sự tỉnh thức và bình an, điều cốt lõi nằm ở việc thực hành. Tất cả mọi người đều cần phải trải qua quá trình tự mình rèn luyện và trải nghiệm, bởi chỉ có thực hành mới giúp chúng ta thực chứng được những chân lý sâu xa của cuộc sống. 


Chúng ta thường bị cuốn vào vòng xoáy của tư tưởng và quan điểm cá nhân, bị giam hãm trong những “nhà tù” của tâm thức, những ký ức cũ kỹ, những mối quan hệ phức tạp. Chúng ta bám víu vào những định kiến, cảm xúc, và nhận thức sai lầm, tạo nên một cái tôi đầy bản ngã. Chính cái tôi này là rào cản khiến chúng ta không thể thoát ra khỏi sự đau khổ và mê lầm. Người thân, bạn bè, thậm chí chính bản thân chúng ta, đôi khi cũng trở thành những người giam hãm nhau trong những nhà tù của khổ đau và bất an. 


Khi sinh ra, chúng ta đã được dạy phải khóc, phải chịu đựng đau khổ. Xã hội, gia đình luôn đặt ra những kỳ vọng và ép buộc chúng ta phải tuân theo những khuôn mẫu nhất định. Có lẽ, những bậc cha mẹ không hẳn muốn con cái mình hạnh phúc, mà là muốn chúng trở thành đồng minh trong sự đau khổ của chính họ. Chính vì vậy, từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, chúng ta bị kéo vào vòng xoáy của sự khổ đau, để rồi không ngừng tự hỏi: "Tại sao cuộc đời lại là một chuỗi bất hạnh như vậy?"



Nhưng liệu rằng, cuộc đời thật sự chỉ có đau khổ? Liệu chúng ta có thể tìm thấy sự tỉnh thức, bình an và hạnh phúc thật sự? Đáp án là có, nhưng không phải bằng cách tránh né hay chạy trốn. Chúng ta phải đi sâu vào bản chất của cuộc sống, thực hành những gì đã học để chuyển hóa nội tâm và nhận ra những chân lý đơn giản nhưng sâu sắc.


Thực Hành Chánh Niệm – Sự Tỉnh Thức Từ Bên Trong


Thực hành pháp, hay nói cách khác, thực hành chánh niệm là chìa khóa để đạt được sự tỉnh thức. Không thể chỉ nghe một chút giáo pháp rồi mong muốn ngày mai mình có thể tỉnh thức ngay được. Điều này đòi hỏi quá trình kiên trì thực hành. Thầy luôn nhắc rằng: "Nếu thầy dạy thực hành chánh niệm, thì phải thực hành chánh niệm. Nếu dạy quan sát thân tâm một cách khách quan, thì phải quan sát thật sự." 


Chánh niệm là việc quan sát và nhận thức một cách rõ ràng về mọi trạng thái của cơ thể và tâm trí, mà không phán xét, không cố kiểm soát hay thay đổi chúng. Khi trở về nhà, tiếp tục thực hành chánh niệm, ngồi thiền, thực hành sám hối, bố thí cúng dường, giữ giới. Chỉ có thực hành thường xuyên và liên tục thì mới có thể thực chứng được pháp. Việc nghe kinh hay hiểu kinh cũng chỉ là một bước khởi đầu. Thực hành lời kinh mới là điều quan trọng. 


Ví dụ như một đơn thuốc của bác sĩ: "Sáng uống 2 viên, chiều uống 2 viên, uống trong một tuần." Nếu chúng ta chỉ đọc đơn thuốc và không uống, bệnh liệu có khỏi được không? Việc đọc kinh và hiểu kinh mà không thực hành cũng giống như vậy. Đọc thì chỉ là đọc, nhưng nếu không tìm thuốc, không uống thuốc, thì chẳng có gì thay đổi cả. 


Cuộc Đời Là Những Trải Nghiệm – Đừng Ngại Khổ Đau


Thầy nói: "Nếu chưa đủ khổ, thì hãy khổ thêm đi, khổ thật nhiều, khổ đến tận cùng để rồi mới tỉnh được." Chúng ta thường né tránh khổ đau, nhưng chính những trải nghiệm ấy là bài học quý giá giúp chúng ta nhận ra bản chất thật của cuộc sống. Khổ đau không phải để chúng ta sợ hãi hay buông bỏ, mà để chúng ta hiểu và chuyển hóa. 


Điều này không có nghĩa là chúng ta không nên yêu, không nên kết hôn, hay không nên sinh con. Ngược lại, thầy khuyến khích chúng ta trải nghiệm tất cả. Bởi nếu không trải qua vấp ngã, không đau khổ, chúng ta sẽ sống trong ảo tưởng, hời hợt với cuộc đời. Tình yêu có thể mang đến đau khổ, nhưng nó cũng là một cách để chúng ta học hỏi, trưởng thành, và khám phá chính mình.


Điều quan trọng là, sau những trải nghiệm, chúng ta phải biết quay về bên trong, quan sát và nhận diện những khổ đau ấy, hiểu vì sao chúng tồn tại, và buông bỏ chúng để tìm đến sự tỉnh thức. 



Lên Chùa Không Phải Để Cầu Xin Phật – Hãy Tự Mời Gọi Vị Phật Bên Trong Mình


Lên chùa, không phải để cầu xin Phật ban cho sự an lạc, hạnh phúc. Điều đó chỉ mang tính hình thức. Thay vào đó, chúng ta đến chùa để mời gọi vị Phật bên trong mình lên, thực hành sống như một vị Phật ngay trong đời sống hàng ngày. Để làm được điều này, chúng ta cần thực hành đều đặn các pháp: từ chánh niệm, thiền định, sám hối, bố thí, giữ giới đến lòng từ bi.


Cuộc đời vốn dĩ rất đơn giản. Tất cả chỉ phụ thuộc vào cách chúng ta nhận thức và thực hành. Đức Phật đã dạy rằng đừng dễ dàng tin vào bất kỳ điều gì, dù là lời của Phật, kinh sách hay sự giảng dạy của các bậc thầy. Chúng ta phải tự mình trải nghiệm, thực hành để thấy được sự chuyển hóa thật sự trong tâm hồn. Đến khi đó, an vui và hạnh phúc mới thật sự có mặt. 


Hạnh Phúc Xuất Phát Từ Sự Thực Hành


Không có con đường nào dễ dàng dẫn đến hạnh phúc và sự tỉnh thức. Tất cả đòi hỏi sự kiên nhẫn, nỗ lực và thực hành không ngừng nghỉ. Mọi người đều phải tự mình trải nghiệm, tự thực hành để chuyển hóa chính mình. Chỉ khi nào chúng ta sống với sự chân thật, thực hành pháp một cách trọn vẹn, chúng ta mới có thể mời gọi vị Phật bên trong mình xuất hiện và mang an vui, hạnh phúc đến cho bản thân và mọi người xung quanh.


Vậy, hãy bắt đầu thực hành từ những điều đơn giản nhất: chánh niệm trong từng hơi thở, quan sát những cảm xúc, hành động hàng ngày một cách khách quan. Dần dần, sự tỉnh thức sẽ sinh ra từ chính sự thực hành ấy. Hạnh phúc không phải là điều đến từ bên ngoài, mà là kết quả của quá trình chuyển hóa nội tâm.

311 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page